Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

Tự truyện của Roark Self


Đây là 1 câu chuyện thật của tôi với những suy nghĩ và trải nghiệm hoàn toàn thật của tôi. Tôi không nghĩ là tất cả sẽ hiểu hết ý mà tôi muốn chuyển tải. Chỉ một số người, nhưng từng đó là đủ. Có một cuộc chiến trong câu chuyện của tôi, tôi đã thất bại, khi các bạn đọc hết các bạn sẽ hiểu. Tôi hi vọng là các bạn sẽ chiến đấu tiếp cuộc chiến đó. Và nếu ai đó có lòng tốt chia sẻ chuyện này, tôi xin cảm ơn:

Anh ngồi đó, hơi lơ mơ vì đã uống quá nhiều rượu. Anh là Tuấn, 21 tuổi Sinh viên năm cuối của một trường đại học quốc tế trên địa bàn Hà Nội. Anh nghe bảo rằng đây là ngôi trường có học phí đắt nhất Việt Nam và sẽ trao cho sinh viên bằng cấp của đại học UK. Anh chẳng quan tâm, đó là thứ mà anh đã rất quan tâm cách đây 1 năm trở về trước. Anh đoán là xã hội này chắc hẳn cũng chú ý đến cái này lắm, danh tiếng là đắt nhất mà, tấm bằng UK mà rồi bao nhiêu cơ hội thực tập ở các công ty lớn của quốc tế. Anh thầm cười, nhiều sinh viên Việt Nam chắc là ước ao những cơ hội thế này lắm. Rồi anh tự giễu mình là mình đã tự chân đạp bỏ nó, khi chỉ còn 3 tháng nữa là kết thúc khóa học. Đó cũng là lý do hôm nay anh ngồi đây, trong một quán nhậu giữa lòng Hà Nội, ở một bữa tiệc do những thằng bạn thân chí hữu của anh tổ chức chia tay anh. À đúng, nói chia tay là vì không hẳn anh chỉ bỏ đại học mà còn quyết định ngày kia sẽ lên đường đi lang thang qua các nước châu Á, có lẽ là 1 năm hay 2 năm. Rượu hôm nay vào rất nhẹ, nên anh cứ vẫy tay gọi thêm rượu liên tục.

Anh nhìn xung quanh, chỉ còn bàn anh là đang ngồi, cả một quán nhậu đông đúc chen nhau từng tí một lúc anh mới vào giờ trống rỗng. Thật sự thì anh không hiểu tại sao ăn uống mà cứ phải khổ sở chen chúc nhau thế, những rồi anh bỏ qua, điều đó cũng chẳng làm anh khó chịu. Cũng chẳng biết từ bao giờ mà trong nội tâm anh luôn giữ được sự bình yên đến lạ, sự mát mẻ và vui vẻ trong tâm hồn. Anh thầm vui vì đó là dấu hiệu cho những biến chuyển vể mặt tâm linh và sự tăng cường trí tuệ của anh. Nó giúp anh giữ được sự bình tĩnh và những suy nghĩ tích cực trong mọi tình huống. Anh không bị hoàn cảnh xung quanh chi phối cảm xúc mà có thể tự định đoạt cảm xúc của mình. Anh quay lại với những khuôn mặt xung quanh anh, những người bạn thân từ hồi cấp 3 đã đi cùng với anh 6, 7 năm trời. Anh yêu họ đến lạ, dù chưa bao giờ anh thể hiện ra. Anh cố gắng nói với họ, với chất giọng có lẽ hơi cao dù anh không chủ ý làm thế:

- Bọn mày phải cố gắng suy nghĩ bằng chính đầu óc của bọn mày, cố gắng giành lại quyền kiểm soát tâm trí bọn mày. Tao đã luôn từng giây từng phút cố gắng làm điều đó nửa năm nay. Tao đã luôn cố gắng đặt lại câu hỏi cho những tư tưởng, ý thức hệ, kiến thức vân vân đã được tiêm vào đầu tao 20 năm nay.

Chất giọng quyết liệt của anh làm một bạn gái bên cạnh anh hơi sợ, cô nghĩ là anh bức xúc nhưng anh hoàn toàn bình thản. Anh chỉ là đang cố gắng giúp bạn anh ra khỏi trạng thái xác sống. Anh đã từng là một con xác sống đội lốt một con người, làm tất cả mọi việc và sống theo bản năng, sống theo thói quen, sống theo những suy nghĩ đã bị định hình bởi các ý thức hệ, truyền thống, các hệ tư tưởng chủ nghĩa mà xã hội, gia đình và giáo dục đã lập trình trong đầu óc anh từ khi còn nhỏ đến bây giờ. Và anh biết rằng hầu như mọi người trong xã hội này đều đang là xác sông, đang ngủ say mà họ không biết. Họ cứ nghĩ rằng họ có đầu óc nhưng sự thật thì đầu óc họ đã bị chiếm đoạt lâu rồi, đã thoát khỏi sự khống chế của họ lâu rồi. Anh đã rất buồn khi nhìn những đưa bé, hay những bà bầu vì anh biết những đưa trẻ kia sau này rồi sẽ cũng trở thành xác sống nếu không có một cuộc cách mạng toàn triệt trong giáo dục và tư tưởng của xã hội. Rồi anh tự cảm thấy hạnh phúc, một hạnh phúc dâng trào vì anh đang dần cởi bỏ lớp xác sống đó. Anh phá hủy đến tận gốc rễ những tư tưởng hay thói quen suy nghĩ cố hữu trong đầu anh. Từ lâu anh đã không hề tin vào bất cứ tư tưởng, chủ nghĩa quốc gia hay đảng phái nào. Anh đặt lại những hệ tư tưởng cho chính anh, trở lại nhân diện đích thực của một con người. “Tôi tư duy, tôi tồn tại” Descarte đã nói như thế. Anh cố gắng trở lại là một con người với những khẳ năng tư duy đầy đủ.


Anh tiếp tục: 
- Bọn mày có thể đem trách nhiệm ra để chỉ trích tao. Tao phải có trách nhiệm với bố mẹ. Nhưng bọn mày đã lầm. Bởi vì cái xã hội này đã rao giảng về trách nhiệm quá lâu và quá nhiều. Cả xã hội xem trách nhiệm là thứ thiêng liêng nhất. Còn với tao, trách nhiệm là thứ phản tình yêu nhất. Trách nhiệm giết chết tình yêu. Vì sao bố mẹ đòi hỏi trách nhiệm ở con cái? Vì họ nghĩ rằng con cái không đủ tình yêu dành cho họ, nên trách nhiệm là cần thiết để giữ con cái lại với họ. Nếu họ nghĩ rằng tình yêu là đủ nhiều thì bất kỳ sự ràng buộc nào là cần thiết nữa. Vì sao quốc gia đòi hỏi trách nhiệm ở công dân? Tất nhiên là vì họ nghĩ công dân sẽ khoogn hy sinh cho đất nước, sẽ không đủ tình yêu dành cho đất nước. Nơi nào vắng bóng tình yêu thì trách nhiệm xuất hiện. Như bong tối và ánh sáng. Nơi nào thiếu ánh sáng sẽ có bong tối. Thế nên tao bảo là trách nhiệm là thứ phản tình yêu nhất. Tao yêu bố mẹ tao rất nhiều thế nên trahcs nhiệm không thể xuất hiện ở đây được
Anh biết là họ sẽ không hiểu anh. Hoặc là hiểu nhưng chỉ bằng lý trí. Thực tế anh nghĩ rất ít người trong xã hội này hiểu được anh. Hiểu được những suy nghĩa trái đời và nổi loạn của anh. Vì anh biết mọi lời rao giảng là vô nghĩa, chỉ có tự tìm ra mới là trí tuệ đích thực. Con người sẽ không thể hiểu bất cứ kiến thức hay danh ngôn nào trừ phi họ trực tiếp thể nghiệm nó, có những kinh nghiệm sâu sắc về nó. Lúc đó những kiến thức như thế sẽ trở thành một phần tất yêu của khối óc họ. Điều này đòi hỏi con người sự tự quan sát sâu sắc chính mình và xung quanh để dẫn đến sự suy ngẫm. Sự suy ngẫm khác với suy nghĩ, suy ngẫm đòi hỏi một quá trình tư duy lâu dài và tích lũy nhiều kinh nghiệm. Suy nghĩ chỉ là một tư tưởng nổi lên bất chợt. Thế nên anh biết là họ sẽ không thể hiểu cái nghĩa mà anh đang ám chỉ, họ chỉ hiểu câu chữ thôi. Nhưng anh vẫn nói bởi vì anh hy vọng họ có thể nhớ nó, để, nếu như họ may mắn, thì một lúc nào đó trong cuộc đời họ sẽ nhớ lại và suy ngẫm ra. Anh ôm một niềm hy vọng nho nhỏ như thế. Và anh chỉ nói như thế, anh chỉ tập trung vào việc nói. Anh không quan tâm đến khán giả. Anh không quan tâm bạn anh đồng ý hay phản bác hay dửng dưng. Đã từ lâu anh làm mọi việc chỉ về phần mình, anh làm chỉ vì anh thích và không hề quan tâm đến sự phản ứng của người khác. Anh để cho mọi người có sự tự do trong hành động của họ. Anh không làm để lôi kéo sự đồng ý hay bất cứ một phản ứng nào khác từ phía người khác. Anh buộc họ phải đứng một mình, tự suy xét một mình, chứ không phải là dùng giọng điệu lôi kéo hay khích bác họ. Nếu thế thì quá dễ, lôi kéo một con người là quá dễ, vì đầu óc họ đã được lập trình sẵn, và anh chỉ cần nói những thứ nghe có vẻ tương hợp với những hệ tư tưởng của họ và họ sẽ phát điên lên đi theo anh ngay. Đó là cách thức mà tâm lý đám đông hoạt động, con người đứng thành đám đông, suy nghĩ theo một hướng đã được lập trình mà thiếu sự dũng cảm để tự suy xét một mình. Con người hiện nay đã quá thiếu sự chính trực để có thể đứng một mình., quá thiếu đầu óc để có thể suy xét một vấn đề. Thế nên Hít le đã bảo rằng nếu bạn nói dối đủ nhiều, người khác sẽ tin đó là sự thật.

Anh quay sang nói chuyện vơi một cậu bạn. Cậu ta kể rằng cậu ta không dám nói với bố mẹ số tiền cậu ta nợ lô đề. Cậu ta là một sinh viên Bách khoa. Anh nghe và có thể hiểu. VÌ anh đã ngắm nhìn những người trong xã hội này quá nhiều rồi, ai cũng tràn đầy những nỗi sợ hãi và lo lắng. Những nỗi sợ hãi và lo lắng đã được lập trình. Họ thậm chí không nhận thức được điều đó mà cứ chìm sâu vào lo lắng và sợ hãi. Họ sợ rằng người khác sẽ nghĩ gì đó về mình. Họ sợ là ai đó sẽ vượt lên họ ở một khía cạnh nào đó. Cậu bạn Bách khoa kia thì sợ bố mẹ. Tất nhiên là cậu ta sẽ sợ rồi, anh biết điều đó. Vì các bậc cha mẹ này đã nuôi nấng con cái họ trong cái gọng kềm phần thưởng và sự trừng phạt. À không chỉ gia đình, cả xã hội và nền giáo dục này đều như thế. Các bậc giáo viên bao giờ cũng tôn vinh và dành phần thưởng cho những học sinh điểm số cao, rồi đánh trật những học sinh điểm số thấp. Điều này không phải là tạo ra sự gian dối trong thi cử và việc chạy đua điểm số sao. Điều này không phải là sẽ tạo ra việc học mà chỉ hướng đến điểm số sao, học không phải vì cái gì khác mà chỉ vì điểm số. Và vì xã hội cứ tôn vinh những người giàu và thành đạt, báo chí suốt ngày rống lên và bợ địt những người ấy nên cả xã hội chạy theo đồng tiền sao, thay vì theo đuổi một cuộc sống hạnh phúc và mài giũa trí tuệ của riêng mình. Anh thầm chửi “Mẹ kiếp” với một niềm căm thù to lớn với cái phương thức giáo dục và xã hội vận hành. Anh, một người được hưởng nền giáo dục UK, một nền giáo dục được xem là tiên tiến nhất trên thế giới, cũng nghĩ tất cả đều ngu ngốc như nhau. Không phải là các bạn anh ở đại học cũng đang chạy đua sao, chạy đua thực tập ở công ty nổi tiếng, chạy đua dối trá trong các bài luận, chạy đua để học thạc sĩ càng sớm càng tốt. Anh cũng từng như thế, anh đã từng là một kẻ chạy theo tất cả những cái đó, để kiếm một công việc ngon lành, lương cao. Anh đã từng theo học ACCA rồi Gmat. Anh nhớ là một giáo sư đáng kính của trường anh, người là giám đốc chương trình học, đã từng bảo anh rằng nên chọn một trường có chữ London vì ở Việt nam nó nghe có vẻ sang hơn. Ngày xưa anh từng nghĩ ông ta đáng kính, bây giờ anh nghĩ rằng nên bỏ dấu sắc và thêm chữ “h” vào giữa chữ kính. Anh nhìn cậu bạn kia, cậu bạn học ở Bách khoa. Anh nhớ đến trường Bách khoa, nhớ đến báo chí một thời từng xôn xao ca tụng một ả giáo viên nào đấy dạy Bách khoa, đẹp mã và đạt tiến sĩ năm hai mấy tuổi anh không nhỡ rõ. Anh tự hỏi trong đầu cô ta có gì, chỉ là những kiến thức vay mượn để về dạy lại người khác chứ có chút trí tuệ gì không. Cô ta chỉ chạy đua, một là lấy cái danh hão là tiến sĩ trẻ tuổi, hai là kiếm một mức lương cao hơn nhờ học vị cao. Anh không thể tìm ra lý do nào khác cho việc cô ta chạy đua này. Rồi anh nhớ bố anh đã từng nhắc đi nhắc lại chuyện này, chuyện cố gắng thành thạc sĩ càng sơm càng tốt. Anh căm thù chuyện này.

Sáng mai tỉnh dậy, anh lơ mơ nhớ được vài thứ, anh đã say mềm đêm qua. Anh và bạn anh đã đi hát kara, anh đã nôn ở đó, uống thêm vài cốc bia và mất trí nhớ từ đó luôn. Anh quay sang và thấy người yêu anh nằm cạnh. Anh nhìn cô và mỉm cười, tối qua chắc hẳn là cô đã chở anh về. Cô bằng tuổi anh, học đại học Luật. Anh và cô đã yêu nhau được 1 năm rưỡi, cô đã nhìn thấy anh thay đổi theo từng tháng năm, thay đổi để trở về là con người hơn với trí tuệ sáng rõ hơn. Anh nghĩ là cô không hiểu anh lắm nhưng cô yêu anh, điều đó mới là quan trọng. Và anh cũng yêu cô rất nhiều, yêu nét đó ở cô. CÔ luôn ở đó, lặng lẽ, là chỗ dựa cho anh. Anh đã từng là một người hay ghen, một người thích kiểm soát, anh ghen với thậm chí là quá khứ của cô. Anh đã làm cô khổ rất nhiều. Nhưng anh mừng là anh thay đổi. Anh giờ khác, anh thay đổi nhiều về mặt trí tuệ. Anh thấy rằng mọi sự kiểm soát đều sẽ dẫn đến đau khổ. Và rằng cái việc duy nhất anh có thể làm là yêu cô. Anh, như thường lệ, vẫn suy nghĩ theo lối đó. Anh làm những thứ mình thích và chỉ về phía anh thôi. Về phía cô, anh không mong đợi gì, anh không thể đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cô. Anh để cô làm tất cả những thứ mà cô thích, dù rằng có những việc có thể gây cho anh đau lòng. Cô là một cá thể độc lập, tự do, cô có quyền truy cầu hạnh phúc của cô, anh biết là anh không thể kiểm soát cô, anh chỉ làm điều duy nhất anh có thể làm là yêu cô. Nhưng may mắn thay, anh với cô là một đôi yêu nhau, và anh nghĩ là yêu rất sâu đậm. Anh nghĩ là nhiều người, sách báo cứ rao giảng rằng yêu là không kiểm soát. Nhưng thứ anh thấy ở cuộc sống thì lại khác, các đôi yêu nhau cứ cố gắng kiểm soát nhau, ghen tuông lẫn nhau và tất yêu là mâu thuẫn, gây đau khổ cho nhau. Và anh biết là chỉ có một trí tuệ và tâm trí tự do thì mới có thể yêu một cách vô điều kiện như vậy. Bởi vì người biết quý tự do của mình thì sẽ biết quý tự do của người khác. Bởi vì người có trí tuệ thì biết là sự áp đặt là nguyên nhân gây ra nhiều đau khổ. Anh thấy ở lịch sử và cuộc đời quá nhiều sự áp đặt rồi. Anh thấy bố mẹ áp đặt lên con cái những thứ mà họ cho là đúng, bắt họ đi theo những con đường mà họ nghĩ là tốt chứ không phải là con cái họ nghĩ là tốt. Và nếu như mọi thứ không đi theo khuôn khổ thì có nhiều từ dành cho những đứa con đấy, đó là bất hiếu, hư hỏng, không vâng lời. Các bậc cha mẹ đã dạy con cái như thế, cho nên khi lớn lên chúng chỉ biết nghe theo bố mẹ kèm theo là những nỗi sợ hãi. Những đứa bé lớn lên chỉ cố gắng làm hài lòng bố mẹ chúng, kiếm một công việc làm hài lòng cha mẹ, rồi lấy vợ lấy chồng sinh con đẻ cái. Giáo viên áp đặt lên học sinh những tiêu chuẩn của họ, nếu không thì sẽ là đòn roi, là thông báo với gia đình. Điều này là do cái gì, anh nghĩ là vì ai cũng nghĩ họ hay, họ quan trọng và họ có quyền can thiệp vào chuyện của người khác. Dù rằng có thể với mục đích tốt, nhưng anh nghĩ những sự can thiệp như thế chắc chắn là những sự can thiệp thô bạo. Bởi vì chỉ mình cá nhân mới biết cái gì là tốt nhất cho mình. Bởi vì cá nhân đã bị áp đặt như thế, cho nên dần dần lớn lên họ trở thành xác sống, họ đánh mất khả năng tự suy nghĩ của mình. Họ làm chỉ để vừa lòng bố mẹ, hay sống theo những khuôn phép và giáo điều ngu ngốc. Anh đã thấy nhiều người trong thế giới này sống mù mịt, đi mà không biết hướng, vì họ mất khả năng suy nghĩ lâu rồi. Họ đi theo những thứ người khác chỉ bảo. Phần lớn con người sống mà không biết lý tưởng cùa họ là gì, họ muốn gì hay họ đam mê cái gì. Tất cả chạy theo tiền, vật chất và làm hài lòng người khác. Chính vì thế anh luôn nhấn mạnh đến việc giành lại khả năng suy nghĩ, giành lại tâm trí và con người sẽ đạt được trí tuệ đích thực. Anh đã xem đó như là mục đích lớn lao của cuộc đời anh. Nhưng lúc đó anh không biết rằng điều này rồi sẽ đem lại bi kịch lớn nhất trong cuộc đời anh.

Anh tiếp tục nghĩ về các cuộc chiến, những mâu thuẫn lớn nhỏ trong cuộc đời. Tất cả không phải đều là vì ai cũng cho rằng họ hay, ai cũng muốn áp đặt lên người khác hây sao. Tư bản cho rằng họ tốt hơn phát xít nên chiến tranh mới xảy ra. Thiên chúa giáo cho rằng họ là tốt nhất nên thập tự chinh diễn ra. Ai cũng thế, họ mất khả năng suy nghĩ về chính mình mà lại cứ đi áp đặt lên người khác. Anh đã thấy hầu hết người trong xã hội này như thế. Anh căm ghét mọi thứ tôn giáo, đảng phái hay trường phái trên thế giới. Vì nó lập trình những đạo lý lên đầu óc con người, chia rẽ con người và gây ra mọi chiến tranh, bất hạnh.

Người yêu anh đánh thức anh khỏi những dòng suy nghĩ miên man. Anh bắt đầu ngày mới mà người mỏi rũ, đầu đau nhức. Như ai đó đã từng nói, cuộc đời cũng như những bữa rượu, sau mỗi cuộc vui là những cơn đau đầu.

Buổi tối hôm đó anh có cuộc hẹn trà chanh với đám bạn bè của anh. Họ thực sự đã làm anh rất vui, như thường lệ. Họ làm anh khóc nhiều hơn là anh nghĩ. Anh biết anh sẽ rất nhớ họ, thực sự.

Ngày hôm sau, anh và người yêu dọn dẹp, đóng ba lô giúp anh lên đường. Họ đã chuẩn bị rất nhiều thứ, từ thuốc men cho đến quần áo và những thứ lặt vặt khác. Bạn bè anh thậm chí còn chuẩn bị cho anh 1 cái điện thoại chống nước, chống va đập và 1 cái la bàn. Trưa hôm đó, anh lên đường về Vinh để chào bố mẹ anh. Anh nghĩ, đây sẽ là thử thách cuối cùng của anh, là thử thách khó khăn nhất. Anh đã nghĩ ra hẳn một bài nói để thuyết phục bố mẹ anh. Nhưng anh vẫn sợ hãi, nỗi sợ hãi hiếm hoi còn lại của anh. Anh nghĩ, tất nhiên, hẳn là anh phải rất sợ bố mẹ bởi anh 20 năm đã được nuôi dưỡng bởi phần thưởng và sự trùng phạt. Thế nên bây giờ anh phải rất sợ hãi và lo lắng. Nỗi sợ hãi đó đã ấn sâu vào tâm trí anh và giờ đây anh phải đối mặt với nó để có thể vượt qua nó. Anh đã luốn cố gắng đối mặt với từng nỗi sợ hãi vì đó là cách duy nhất để vượt qua. Anh đã từng là một người rất hay lo lắng, hay sợ hãi, như hầu hết mọi người. Nhưng anh đã thay đổi, anh luôn tự quan sát bản thân, quan sát từng ý nghĩ của anh và nhận ra những lý do đằng sau mỗi ý nghĩ và hành động. Anh đã biết rằng dường như nỗi sợ hãi là động cơ cho hầu hết mọi hành động và ý nghĩ của mọi người. Và cách duy nhất để vượt qua là đối mắt với nó. Anh cũng biết răng nỗi sợ hãi là nguyên nhân chính gây ra mọi dối trá trong thế giới này. MỌI DỐI TRÁ. CON NGƯỜI ĐÃ HOÀN TOÀN ĐÁNH MẤT SỰ CHÍNH TRỰC VÌ SỢ HÃI

Anh bắt một chiếc xe giường nằm để về vinh. Chiếc xe thật sự thoải mái và ít mùi. Đôi lúc anh khóc, như nhiều lần rồi trong những ngày vừa qua, anh khóc vì nghĩ đến bố mẹ anh. VÌ anh biết là bố mẹ anh sẽ thất vọng, nhưng anh vẫn sẽ phải chiến đấu chống lại sự u tối này. A nghĩ về sự u tối của trường học, của nên giáo dục nói chung. Anh đã trải qua những trường học tốt nhất từ cấp 2, cấp 3 cho đến đại học nhưng tất cả đều ngu ngốc như nhau. Trường học chỉ dạy kiến thức, không dạy trí tuệ. Trường học chỉ dạy học sinh chạy theo điểm số và tấm bằng, không dạy con người cách sáng tạo và tự khám phá. Trường học rập khuôn con người vào một khuôn mẫu nhất định mà không khuyến khích con người phát huy hết tiềm năng của họ. Trường học cổ vũ cho kẻ chiến thắng và chế giễu kẻ thất bại, vì thế mà tạo ra sự cạnh tranh, trương học không dạy sự bao dung. Từ nhỏ đã được dạy giẫm đạp lên nhau thế nên ra đời con người cứ thế mà trnah đấu với nhau dẫn đến xã hội loạn lạc. Thế mà xã hội cứ rao giảng về sự bao dung nhưng sự thật thì lại khác.

Anh nghĩ về những cái mặt nạ của con người. Anh đã thấy xã hội này quan tâm nhiều đến việc người khác nghĩ mình ra sao như thế nào. Đó là thứ nhà tù kinh khủng nhất ngăn cản con người trở nên vĩ đại. Những người càng quan tâm đến người khác nghĩ gì thì càng tầm thường. Từ lâu anh đã cố gắng đạp tan cái nhà tù này trong anh. Con người ta luôn muốn trở nên đẹp đẽ hơn trong mắt người khác, muốn đứng cao hơn trong mắt người khác. Họ thực hiện điều này bằng nhiều cách lắm, đó là cố gắng để đẹp hơn, để đứuc hạnh hơn, giàu hơn, khiêm tốn hơn, khác biệt hơn. Có hàng triệu cách như thế mà con người đang từng giờ từng phút lợi dụng. Họ không bao giờ muốn là chính mình. Anh tự hỏi tại sao một món hàng hiệu, một bằng cấp, một khuôn mặt đẹp trai hay một cô bạn gái xinh xắn lại khiến người ta tốt đẹp hơn. Thật nông cạn. Anh cũng biết rằng cách dễ dàng và tàn bạo nhất để giết một con người là khoác cho anh ta những chiếc áo quá rộng. Khoác cho anh ta thứ tài năng mà anh ta k có, cho anh ta sự nổi tiếng mà anh ta k đnág có, cho anh ta sự giàu sang mà anh ta k dáng ccó, cho anh ta chức vụ mà anh ta k đáng có và rồi thuyết phục anh ta và mọi người xung quanh rằng anh ta hoàn toàn xứng đáng với những chiếc áo đấy. Thế đáy, với anh cách giết một con  người dễ dàng thế đây. Tai hại, thế mà con người lại đang tự giết mình, tự giết mình bằng cách chạy đua, khoe khoang, tỏ ra giỏi giang, đức hạnh, xinh đẹp. Con người đang tự sát bằng cách tự thổi quá lớn những quả bong bong chính mình, những quả bong bong kiến thức, bong bong tài năng, bong bong đức hạnh, bong bong giàu có, hàng nghìn thứ bong bong như thế, đến một lúc nào đó chúng sẽ nổ như một lẽ dĩ nhiên. Anh từ chối làm điều đó vì anh còn ham sống lắm. Con người biến xã hội thành một cuộc đua khổng lồ. Cuộc đời không nên là một cuộc đua, cuộc đời nên là một cuộc dạo chơi, ở đó con người được quyền làm những gì mà họ thích. Khi còn nhỏ người ta bảo phải đua tranh về điểm số, đua tranh về độ ngoan ngõan và làm hài long người lớn. Lớn lên người ta đua tranh để giành tiền bạc, để đẹp hơn, để cưới một cô vợ xinh hơn, để có những đứa con giỏi giang hơn. Thế đấy, cực kỳ ngu ngốc. Thay vì để cuộc đời là một cuộc dạo chơi thì họ lại biến nó thành đấu trường. Đấu trường để đẹp hơn trong mắt người khác, cao hơn. Và rồi khi già rồi, họ nhìn lại, họ đi được xa đấy, chạy được dài đấy, nhưng là chạy nhầm hướng. Và người nào chạy càng nhanh theo một con đường sai lầm thì họ lại càng xa con đường đúng đắn. Thế nên anh thích những người nghèo hơn, họ lạc lối ít hơn. Họ chạy chậm hơn nên gần với chân lý hơn dù họ đang chạy ngược lại với chân lý. Và rằng liệu con người suốt ngày bị giới hạn vì sợ hãi những thứ người ta sẽ nghĩ về mình thì có thể sáng tạo được không. Đó là điều không tưởng. Chỉ có một tâm trí tự do mới có thể sáng tạo. những người sáng tạo có người nào mà đã không bị đám đông chê cười trước khi được công nhận bởi đời sau. Bời họ đi trước xã hội quá xa. Họ như cái đèn pha trong khi xã hội chỉ là những ngọn nến leo lắt chỉ nhìn được trong khoảng gần. Những người sáng tạo đã lao động, tìm kiếm, phá vỡ các quy tắc, bị xua đuổi và cuối cùng là chién thắng

Con người đã được bảo là phải tin vào bất cứ thứ gì khác , chỉ cần đó không phải là chính mình. Tin vào người khác, tin vào bố mẹ, tin vào những cuốn sách, tin vào nhân quả, tin vào những hệ tin tưởng, tin vào tôn giáo, miễn sao đó không phải là chính mình. Con người đã bị mềm yếu đi, con người cứ sao chép người khác, sao chép từ những thứ mà họ tin. Con người không hề tin vào chính mình. con người phải tự suy nghĩ và tự định hướng cho chính mình. Chính bản than mình, không ai khác có thể lựa chọn và quyết định số phận mình thay chính họ. Con người luôn cần những sự công nhận, sự công nhận từ người khác, sự công nhận từ những tấm bằng hay những vật xa xỉ hay những quyền lực cao. Tại sao con người lại quý nhứng tấm bằng cấp tốt đẹp đến thế. Nếu con người tự tin về chính năng lực của họ thì bằng cấp cũng chỉ là tờ giấy lộn. Tại sao con người lại luôn tỏ ra đức hạnh đến thế. Vì họ k có thứ đức hạnh trong tâm hồn đâu. Họ nghĩ là họ không có nên họ cố gắng thể hiện nó ra ngòai để tìm kiếm sự công nhận từ người khác. Tại sao con người luôn tỏ ra đẹp đẽ thế. Vì họ không nghĩ là họ đẹp đâu. Một ai đó nói rằng họ đẹp và họ sẽ tin là họ đẹp và nếu như có ai đó nói xấu thì họ cũng sẽ nghĩ là xấu. Tại sao con người luôn khoe mẽ về giàu sang hay kiến thức. Vì họ không có sự giàu sang hay kiến thức mà họ muốn, họ chỉ muốn người khác công nhận và vì thế họ tin, họ tự an ủi. Thế đấy, con người đơn giản là quá dề bị ảnh hưởng, mất long tin hoàn toàn vào chính mình.


ANh bước xuống xe lúc 7 rưỡi tối với ít sự lo lắng. Anh gọi cho bố anh để chắc rằng bố anh ở nhà, để anh có thể nói chuyện với bố mẹ cùng lúc. Anh xoa tan cơn đói bằng một đĩa xôi để chắc rằng anh đủ sức lực để đánh cuộc chiến này. Anh về nhà, gọi thêm cô bác của anh nữa, anh cũng không hiểu tại sao nhưng anh cứ làm thế. Anh bắt đầu cuộc chiến bằng một lời thông báo rằng anh đã nghỉ học nhưng anh nhận ra anh không đủ tự tin để nói ra những thứu anh đã chuẩn bị. Và tất nhiên anh không thể giải thích được nhiều, anh chỉ bảo rằng việc học ở trường không còn cần thiết, rằng anh phải mài giũa trí tuệ, giải phóng tâm trí anh khỏi những tư tưởng, những sợ hãi lập trình trong tâm trí anh. Rằng anh phải giành lại quyền kiểm soát tâm trí anh. Nhưng mọi người không hiểu, không ai hiểu anh cả. Họ cho rằng đó là ngu ngốc, là vô tương lai. Tất cả xúm lại vỗ về anh, bảo rằng anh bị ma ám, bị các tổ chức, đảng phái lợi dụng. Rồi thì bố mẹ anh khóc. Họ nói về sự thất nghiệp vô học của anh, họ vẽ ra cho anh một cuộc sống an toàn, vô trí thức, họ nói về cái danh dự của họ trước mắt thiên hạ, họ nói về chức tước của họ. Anh chẳng nghe được gì nữa.Anh sụp đổ an toàn. Anh đã khóc rất nhiều. Anh đã cảm thấy răng cái chết sẽ là sự giải thoát dễ dàng với anh hơn rất nhiều. Anh chỉ biết rằng bố mẹ anh đã đánh đổi anh để lấy cái danh giá của gia đình anh. Anh đau bởi vì chưa bao giờ anh yêu cầu ở bố mẹ bất cứ thứ gì. Anh đau vì anh luôn bảo rằng bố mẹ làm gì bố mẹ thích và thấy hạnh phúc. Anh sẽ chấp nhận và yêu bố mẹ dù bố mẹ anh có thành người nhu thế nào. Thế mà bố mẹ anh đã không thể chấp nhận anh, không thể chấp nhận con đường của anh, bố mẹ yêu cầu anh phải trở lại trường, cái nơi u tối đó. Tất cả sụp đổ quanh anh, anh cảm thấy bị rút cạn hết cảm xúc. Anh cảm thấy rằng anh chỉ là một thứ trang sức đối với người khác. Anh đã nghĩ rằng bố mẹ anh sẽ yêu anh đủ nhiều để dù anh là một kẻ ăn xin bố mẹ anh vẫn sẽ chấp nhận anh. Nhưng tất cả đã sụp đổ. Bố anh nói về chuyện cưới xin của anh. Nhưng anh yêu người yêu anh quá nhiều để có thể bắt cố ấy vào gia đình này, để anh phải chịu cái sự danh giá mà anh đang chịu đưungj. Anh ngủ thiếp đi trong một đêm kinh hoàng nhất đời anh. Ý nghĩ cuối cùng của anh là bố mẹ anh đã tiếp sức cho khoảnh khắc đau đớn nhất đời anh. Khoảnh khắc đó là trước khi chết, khoảnh khắc đau đớn nhất của hầu hết mọi người nhưng anh nghĩ với anh sẽ đau đớn hơn tất cả. Bời vì đáng ra anh đã có thể thoát khỏi khoảnh khắc đó nhưng bố mẹ anh đã đưa nó trở lại. Khoảnh khắc mọi người đối diện với cái chết, khoảnh khắc mà con người biết rằng thời gian đối với họ đã hết. Lúc đó cái chết là lực lượng tuyệt đối, mọi thứ như tiền tài, vinh quang, sự vui lòng của cha mẹ hay tôn vinh của người kahcs sẽ biến mất. Con người sẽ trơ trọi, đối mặt với chính mình và nhận ra rằng họ đã phí hoài cuộc sống, họ đã sống một cuộc đời làm vừa lòng người khác, họ đã không thể sống một cuộc sống là chính mình và họ biết thời gian đã hết, họ hối hận cũng không kịp. Anh thấy đau đơn đến phát điên khi nghĩ đến chuyện này, tất cả vì bố mẹ anh, người mà anh yêu nhất. Anh ngủ say đi trong cái đau đớn đến cùng cực này.

Ngày hôm sau là ngày mà anh không thể cảm thấy gì nữa, mọi cảm xúc đã biến mất với anh, anh thậm chí chả cảm thấy gì. Anh ngủ cả ngày với niềm ao ước là anh không phải tỉnh dậy nữa. Anh không phải tỉnh dậy để thấy tất cả những chuyện này. Một người cô đã sang thăm anh, hỏi han anh. Anh đã phát điên khi bàn tay bà ta chạm vào anh. Anh phát điên, anh muốn hét vào mặt bà ta rằng: “Cút đi. Đừng đến gần tôi. Đừng chạm vào tôi. Đừng quan tâm tôi. Đừng thiết lập bất cứ mối quan hệ nào với tôi. Tối không muốn thân quen với ai cả. Tất cả chỉ lợi dụng tôi. Tất cả chỉ coi tôi là trang sức, tất cả ai cũng yêu cầu tôi thành người này người nọ. Không ai cho tôi làm chính tôi cả. KHông ai chấp nhận tôi cả. Tất cả đều là lừa dối. Làm gì có yêu, toàn là lừa dối. Chỉ cần 2 người như bố mẹ tôi là đủ rồi. Tôi không cầ ai nữa để bắt tôi thành người khác, để xâu xé tôi”

ANh chạy vội vào nhà tắm, thả mình vào vòi hoa sen và khóc. Anh đã thua trong cuộc chiến này, cuộc chiến với sự u tối của con người. Anh đã thua vì nó quá mạnh mẽ. Nó có bố mẹ anh, cô bác anh, nó là cả xã hội này. Và hơn hết nó có tình yêu của anh đối với họ. Thế nên tôi đã không thể thắng. Tối yêu họ và tôi căm thù họ. Tôi căm thù xã hội này và con người đến điên cuồng, đến tận xương tủy. Anh không đủ dũng cảm để chết, cũng không đủ dũng cảm để nhìn mẹ anh chết. Nhưng anh biết anh cũng không thể sống với sự u tối này. Cuộc đời anh giờ đay là cả một sự bi kịch. Anh nghĩ bố mẹ anh đã sinh ra anh và giờ đây họ đã tước quyền sống của anh. Thế nên anh chỉ tồn tại, còn tất cả trong anh đã chết. Anh gục xuống khóc và nằm sõng soài dưới vòi hoa sen.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét