Tiết lộ về một cuộc đời
Đôi mắt cô đã làm đắm say thế giới kể từ khi cô xuất hiện trên trang bìa tờ báo National geographic vào năm 1985. Bây giờ chúng ta có thể kể câu chuyện về cô.
Cathy Newman
Ảnh: Steve McCurry
Cô nhớ lại thời điểm đó. Nhà nhiếp ảnh chụp ảnh cô. Cô nhớ lại cơn giận của mình. Đó là một người đàn ông lạ. Cô chưa bao giờ được chụp ảnh. Cho đến khi họ gặp lại nhau 17 năm sau, cô cũng không chụp hình kể từ thời điểm đó.
Nhà nhiếp ảnh cũng ghi nhớ thời điểm đó. Ánh sáng mềm mại lóe lên. Trại tị nạn ở Pakistan là một biển lều. Bên trong ngôi trường dựng lên từ những chiếu lều, ông chú ý đến cô đầu tiên. Cảm nhận được sự nhút nhát của bé gái nhưng cuối cùng ông cũng tiếp cận được cô. Cô nói ông có thể chụp ảnh mình. "Tôi không nghĩ rằng bức ảnh của cô gái sẽ có điểm khác biệt kể từ ngày tôi chụp", ông nhớ lại, đó là một buổi sáng năm 1984 ông đang làm phim tài liệu về những thử thách của người tị nạn Afghanistan.
Bức chân dung mà Steve McCurry chụp lại trở thành một trong những bức ảnh làm nổ tung lên mọi trái tim, vào tháng 6 năm 1985, nó được in trên trang bìa của tạp chí này. Đôi mắt màu biển xanh. Mang những ám ảnh, và trong đôi mắt đó, bạn có thể thấy bi kịch của một vùng đất kiệt quệ bởi chiến tranh. Cô trở nên nổi tiếng trên National Geographic với tên gọi "Cô gái Afghanistan,” nhưng trong 17 năm qua không ai biết tên cô.
......
Tên cô mang theo sức mạnh, vậy chúng ta hãy nói chuyện về tên của cô ấy. Tên cô là Sharbat Gula, cô là người của bộ tộc Pashtun, đó là bộ tộc hiếu chiến nhất trong các bộ lạc Afghanistan. Cô đã quá quen thuộc với khái niệm mà người ta nói với cô rằng "chúng ta chỉ có hòa bình khi chúng ta đang ở trong chiến tranh," và đôi mắt ấy – sau đó cháy lên ngọn lửa tàn bạo. Cô đang ở tuổi 28, có thể là 29, hoặc thậm chí là 30. Không ai, ngay cả cô biết chắc chắn. Những câu chuyện về cuộc đời cô thay đổi như cơn gió cát sa mạc tại một nơi mà không có hồ sơ ghi lại sự tồn tại của cô.
.......
"Không có một gia đình nào mà không trải qua cay đắng của chiến tranh", một thương gia trẻ Afghanistan nói với National Geographic, câu chuyên của ông xuất hiện cùng bức ảnh trang bìa của Sharbat năm 1985. Khi còn là một đứa trẻ đất nước của cô bị kìm kẹp trong cuộc xâm lăng của đất nước Xô Viết. Một thảm họa hủy diệt bao phủ khắp các ngôi làng tương tự như ngôi làng của Sharbat. Có lẽ là khi cô lên 6, cuộc dội bom của quân lính Xô Viết đã giết chết cha mẹ cô. Một ngày bầu trời nhuốm màu máu khủng bố. Màn đêm buôn xuống cũng là lúc những người còn sống tranh thủ chôn cất người chết. Luôn luôn như vậy, âm thanh của máy bay trở thành nỗi ám ảnh của cô, chúng như luôn sẵn sàng làm dấy lên nỗi kinh sợ trong trái tim cô.
Chi tiết tại http://ngm.nationalgeographic.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét