Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

Bị bỏ rơi và quên lãng

Nước Mỹ đang trở nên lạnh lẽo. Nếu bạn không có tiền, bạn sẽ không thực sự quan trọng trong xã hội của chúng tôi. Các quảng cáo trên truyền hình không dành cho bạn - họ hướng vào những người thực sự có công việc tốt và có thể đủ khả năng để mua sản phẩm. Các chính trị gia không thực sự quan tâm đến bạn, hoặc có lẽ họ nghĩ rằng họ có thể mua phiếu bầu của bạn với tất cả số tiền mà họ nhận được từ những người giàu có. Khi bạn không có tiền, ngay cả bạn bè và người thân cũng bắt đầu xa lánh bạn. Có lẽ họ sợ rằng bạn sẽ yêu cầu họ đưa tiền hoặc có lẽ họ sợ rằng "thất bại" của bạn sẽ xảy ra với chính mình. Khi mọi người biết rằng bạn đang gặp rắc rối với tài chính thì lập tức các rào cản ngay lập tức được dựng lên. Ngày hôm nay, Hoa Kỳ có hàng chục triệu người đã và đang bị bỏ rơi và lãng quên. Hầu hết họ đều ở nhà (vâng, nếu họ vẫn có một ngôi nhà), và hầu hết trong số họ rơi vào sự tuyệt vọng đã trở thành một cách sống một cách im lặng. Bạn sẽ không bao giờ đọc các bài báo viết hoặc xem những người nghèo khổ xuất hiện nhiều trên truyền hình bởi vì không ai thực sự quan tâm quá nhiều về cuộc sống của người nghèo. Nếu như có sự quan tâm nào đó thì cũng theo cách mà độc giả cho rằng chính phủ sẽ giải quyết vấn đề này. Đáng buồn thay, sự thật là nhiều cộng đồng trên khắp nước Mỹ hoàn toàn không muốn có kế hoạch nào với những người không thể tự chăm sóc mình. Tất cả các thành phố trên toàn quốc gia thông qua luật nuôi những người vô gia cư là bất hợp pháp, thậm chí tại các các thành phố khác thông qua luật cho rằng nếu bạn vô gia cư cũng là bất hợp pháp. Thật không may, vấn đề này vẫn tồn tại. Trong thực tế, số lượng người Mỹ sống trong nghèo đói sẽ tăng lên qua mỗi ngày. Tôi tự hỏi chúng ta sinh ra từ đâu?

Bị bỏ rơi và quên lãng

Trong thời gian này, rất nhiều người Mỹ trước đây thuộc tầng lớp trung bình đã không may mắn rơi xuống đáy xã hội thậm chí không có đủ tiền để mua lương thực. Một bài viết gần đây trên Yahoo...
Cheryl Preston biết rằng những người khác cũng đang rơi vào tình trạng xấu. Cô biết trong khi cô đang đói.
Khi giá hàng hóa leo thang thì thu nhập của cô lại giảm gây khó khăn đến việc phân phối thực phẩm hàng ngày cho gia đình của cô. Người mẹ 54 tuổi của ba người con và là bà nội của ba đứa cháu tại Roanoke, Virginia, nói rằng có những ngày cô bỏ qua bữa ăn để thức ăn chồng con ăn. Nếu họ băn khoăn, cô ấy nói để cho họ nghĩ rằng mình đang giảm cân. Thay vào đó, cô uống sữa và nước trái cây để làm dịu cơn đói. Cô mở tủ thức ăn trong đó hầu như không có gì.
Bạn đã bao giờ phải bỏ bữa ăn bởi vì đơn giản là bạn không có khả năng để mua đủ lương thực?
Bạn đã bao giờ lo lắng bạn sẽ ra sao khi mới nhận tiền lương?
Khi bạn nhìn vào đôi mắt của những người con đang đói của bạn bất chợt bạn nhận ra rằng những nỗ lực của bạn cũng không được đủ để cung cấp nhu cầu cho những đứa trẻ và điều này có thể khiến bạn thấy bất lực.
Khi bạn đã mất tất cả mọi thứ thì gần như tất cả mọi người trong xã hội chỉ đơn giản là không quan tâm đến bạn.
Hiện nay có khoảng 1/3 dân số Hoa Kỳ nhận tiền trợ cấp xã hội. Nếu một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu rơi vào cảnh nghèo đói thì điều này cũng không gây ra bất cứ sự chú ý đến bất cứ ai.
Tầng lớp trung lưu ở Mỹ ngày càng hẹp lại (tất nhiên là không phải là một nước Mỹ giàu lên). Trong một bài gần đây tôi viết có tựa đề "84 báo cáo thống kê cho thấy sự suy giảm thực sự của tầng lớp trung lưu và đang ngày càng tệ hơn" tôi đề cập vấn đề này chi tiết này rất rõ ràng. Tuy nhiên, hầu hết người Mỹ không nghĩ về điều này bởi vì họ chỉ tập trung vào những gì đang xảy ra trong thế giới của riêng mình. Nếu họ vẫn còn công việc của họ và nếu gia đình và bạn bè của họ vẫn ổn thì họ tin rằng mọi việc đều tốt.

Nhưng tất cả không tốt.
Theo Trung tâm Nghiên cứu Pew, 61% người Mỹ có "thu nhập trung bình" vào năm 1971.
Hiện nay, chỉ còn 51% người Mỹ có "thu nhập trung bình".
Không có đủ việc làm tốt ở đất nước này và sẽ không bao giờ có đủ công việc tốt.
Những người tham gia thị trường lao động hiểu rất rõ rằng không có đủ việc làm tốt.
Trong số các sinh viên tốt nghiệp đại học gần đây phải rất may mắn mới thực sự có được một công việc, và khoảng một nửa trong số họ đã làm những công việc thậm chí không yêu cầu bằng đại học.
Nhưng ít nhất nếu bạn có một công việc, ngay cả khi nó là công việc tồi, thì bạn vẫn quan trọng cho nền kinh tế này.
Còn nhiều người trong số những người không làm việc đã hoàn toàn bị bỏ rơi và lãng quên .
Trong năm qua, khoảng 1,3 triệu người Mỹ đã thấy đầy đủ hoàn cảnh khi thất nghiệp. Hầu hết trong số họ được coi như những "bị loại ra khỏi lực lượng lao động", họ không có bất kỳ thu nhập nào và họ đang rất tuyệt vọng. Họ muốn có "được một công việc" trong một nền kinh tế không tạo ra việc làm cho tất cả mọi người. Âm nhạc ngừng chơi họ không còn một chỗ ngồi và không ai thực sự quan tâm đến.
Nhưng nếu bạn sống ở các khu vực tốt trong thành phố New York, Boston, Washington DC, Los Angeles, San Francisco hay Seattle bài viết này có thể có vẻ như rất vô nghĩa đầy với bạn. Không có vấn đề gì tại đây, lợi nhuận doanh nghiệp ở mức cao nhất tại mọi thời điểm, các cửa hàng và trung tâm mua sắm tạo nên cuộc sống sung túc cho bạn. Tất cả mọi người xung quanh bạn đang lái xe ô tô mới, mặc quần áo thời trang và sử dụng các thiết bị công nghệ mới nhất.
Nhưng không phải mọi nơi trong nước Mỹ đều như vậy.
Có hai nước Mỹ ngày hôm nay. Một là bơi trong tiền bạc và có vẻ thịnh vượng hơn bao giờ hết.
Một nước Mỹ khác là cơn ác mộng về nền kinh tế.
Một ngôi nhà cần được sửa chữa
Chỉ cần kiểm tra tỷ lệ phần trăm tài sản cần sửa chữa trong bản báo cáo chi tiết một số thành phố nước Mỹ....
Baltimore: 14%
Cleveland: 19%
Youngstown, Ohio: 21%
New Orleans : 21%
Detroit: 24%
Flint, Michigan: 27%

Tuy nhiên, những người đã trả tiền hàng triệu đô la cho một căn hộ đáng yêu ở thành phố New York có thể tự hỏi về sự quan trọng hóa trong vấn đề này.
Vâng, phần quên lãng của một nước Mỹ "tuyệt vọng" có thể là những điều mà bất cứ ai cũng sẽ trải nghiệm trong một ngày tốt đẹp. Một cách sống trong sự thất nghiệp và phụ thuộc của chính phủ, trong hoàn cảnh này rượu và ma túy được sử dụng để quên đi sự tuyệt vọng. Một bài báo gần đây của Chris Hedges mô tả cuộc sống trong một thị trấn nhỏ tại Gary, West Virginia...
Joe và tôi đang chờ khám bệnh tại một phòng khám tại Gary, chúng tôi phải đăng ký với một cô y tá, cô ta không cho biết tên của mình. Phòng khám này có chức năng kê toa thuốc cho những người nghiện. Đúng vậy, nó khám bệnh theo phương pháp mà tiếng địa phương gọi là “kiểm tra bệnh điên” - Medicaid hoặc SSI sẽ thanh toán chi phí khám bệnh cho những bệnh tâm thần – đó là một nguồn thu nhập quan trọng cho những người nhận trợ cấp trong năm năm. Còn các bác sĩ, họ sẵn sàng để chẩn đoán một bệnh nhân bị bệnh tâm thần vì sự tồn tại của chính họ.
"Họ đến và muốn được chẩn đoán sớm nhất về bệnh điên", cô y tá nói. "Họ sẽ nài nỉ chúng tôi  xác nhận họ điên. Họ sẽ nói: "Tôi biết tôi không điên. "Người dân ở đây dường như đã mất hết hy vọng. Họ không muốn làm việc và chấp nhận là bị điên khi khám bệnh."
Nhờ vào sự trợ cấp của chính phủ, một lượng lớn thuốc giảm đau và thuốc phiện đã biến những thị trấn như Gary thành một thị trấn nghiện thời hiện đại. Những loại thuốc giảm đau như OxyContin, fentanyl – có tác dụng mạnh hơn morphine-Lortab 80 lần, và các loại thuốc thuốc chống trầm cảm như Xanax cũng bị lạm dụng. Nhiều người kết thúc một ngày bằng ly cocktail giảm đau có thành phần từ thuốc ngủ và thuốc giãn cơ. Và để cho vui, người nghiện, đặc biệt là các bạn trẻ, tổ chức những buổi "tiệc thuốc", trong bữa tiệc họ kết hợp các loại thuốc vào một cái bát, loại bỏ vỏ thuốc, nuốt chúng, và chờ đợi để cảm nhận cơn phê thuốc.
Ngày nay có hàng trăm thị trấn nhỏ trên khắp nước Mỹ bị từ bỏ và lãng quên bởi xã hội giống như Gary. Hầu hết mọi người tại nơi này chỉ như những người “tồn tại,” đã lâu rồi họ từ bỏ mọi hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Những câu chuyện được đề cập trong một bộ phim tài liệu mới có tựa đề "Mùa đông Mỹ". Bạn có thể xem đoạn trailer của bộ phim tại đây. Nó truyền tải thông điệp mạnh mẽ trong 5 phút 41 giây.
Đáng buồn thay, nước Mỹ không thể chịu đựng thêm nỗi đau nào.
Bạn có biết rằng người Mỹ lãng phí 165 tỷ USD cho thực phẩm hàng năm?
Với số tiền này có thể đã giúp cho rất nhiều người đói có miếng ăn.
Và sự phung phí của những người giàu có trong xã hội ngày nay khiến bạn hoàn toàn đáng kinh ngạc.
Ví dụ, trên Yahoo viết câu chuyện về người phụ nữ chi tiêu 500.000 $ cho việc mua sắm những thứ “rác rưởi” mà bà ta không thể cưỡng lại được...
Đây là những bộ quần áo giầy dép, nó giống như một phòng trưng bầy của bà.Monte, một giáo viên nghỉ hưu ở tuổi ngũ tuần, rải những đôi giày dép với tổng giá trị 20.000 $ trong 6 căn phòng của mình. Một số trông khá bắt mắt khi được xắp xếp theo màu sắc, nhưng hầu hết đều nằm ngổn ngang và chất thành núi trong ngôi nhà diện tích 1219.2 mét vuông nằm tại ngoại ô Tulsa, Oklahoma.
Bà cho biết, trong khoảng thời gian 10 năm bà đã chi hơn $ 500.000 cho mua sắm quần áo, phụ kiện và đồ đạc trong nhà, tất cả đều nằm rải rác ở nhà bếp, lối vào phòng ngủ, hầu hết còn chưa dùng đến.
Nhưng còn tồi tệ hơn tại "Những đứa trẻ giàu có trên Instagram". Đây là một website rất hợp thời trang cho những đứa trẻ giàu post lên những hình ảnh cho thấy sự hưởng thụ giàu có một cách thái quá của chúng. Nó thực sự kinh tởm.
Tận hưởng cuộc sống-ảnh Instagram
Trong khi đó, hầu hết các gia đình nước Mỹ đang thực sự vất vả để không bị đói. Trong thực tế, 77% người Mỹ phải sống một cách tằn tiện với đồng lương kiếm được.
Với tỷ lệ thất nghiệp đang tăng trở lại. Chúng ta đang trên bờ vực của một cuộc khủng hoảng kinh tế lớn, điều này có nghĩa là hàng triệu người Mỹ sẽ mất việc làm cùng nhà cửa của họ.
Nếu bạn nghĩ rằng những điều tồi tệ là thế này, chớ vội vàng, bởi vì mọi việc còn trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.
Đừng ngại ngần khi tiếp xúc và giúp đỡ những người đang bị tổn thương. Khi mọi điều trở nên vô vọng thì lúc đó một hành động nhân ái lại càng cần thiết.

Theo http://www.pakalertpress.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét